

TỔ
QUỐC
NHỚ
ƠN
ANH
Đã có một thời như thế phải không anh?
Thuở tuổi hai mươi chưa xong chuyện học hành
Xếp nghiên bút
Anh theo lời sông núi gọi
Em mười tám tháng ngày dài mòn mỏi
Tìm vui qua những lá thư tình viết từ kbc
Rất họa hoằn những ngày phép anh về
Hạnh phúc ngập tràn nhưng chưa bao giờ trọn vẹn
Có những lúc bên nhau mắt anh xa vắng
Về một quãng đời chung
Riêng lẽ dấu chân anh
Em sống giữa phố thị yên bình
Làm sao hiểu tận cùng đau đớn của chiến tranh
Mất mát đâu chỉ đơn thuần là xác người trên bãi chiến
Còn có những giọt nước mắt chảy ngược vào hồn
Lặng lờ câm nín
Như những con sóng ngầm trầm tích nỗi đau riêng
Em biết trái tim anh đã chẳng bao giờ thanh thản hồn nhiên
Lọc dòng máu đen đến từ ngón tay vừa cướp đi mạng sống
Đường ra trận tìm đâu hoa với mộng
Khi bom mìn rình rập mỗi bước chân
Nhưng anh ơi
Lỗi đâu phải ngọn đèn đường
khi hoá kiếp lũ thiêu thân
Quen bóng tối nên căm thù ánh sáng
Những con zombie mang sinh tử phù của đảng
Vào phương Nam gieo tang tóc đau thương
Đâu phải lỗi của chúng ta
Những con người mang ước vọng rất bình thường
Không ôm mộng lấp Bến hải, đốt Trường sơn
làm anh hùng sinh Nam tử Bắc
Những ước vọng ngày xưa giờ đã theo anh đi vào lòng đất
Em biết anh chẳng cần chi bia đá sử̀ xanh
Nhưng em không thể nào quên
Và Tổ quốc nhớ ơn anh
